Xin chào, Đây là tôi!

Sử Kiu

Nhiếp ảnh là niềm đam mê của tôi Thiết kế Logo, Banner, CAD Web là nơi để tôi trải nghiệm

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017

ĐÔI DÒNG TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI ĐANG Ở XA QUÊ | SUKIU

Hôm qua trên đường từ công ty về nhà người cậu của tôi, có đi chung với hai mẹ con trên chiếc xe buýt. Rồi tôi tình cờ nghe được câu chuyện mà hai mẹ con họ nói với nhau:

Hình ảnh mang tính chất minh họa


- Mẹ ơi, lần này nghỉ Tết mình có về quê thăm ông bà không mẹ - đứa bé hỏi người mẹ trong lúc xe dừng lại đón khách
- Có chứ, năm nay bố mẹ sẽ về sớm để con được chơi với ông bà này, nấu bánh chưng cùng với ông bà nữa nhé.
Đó là 1 đoạn nói chuyện ngắn mà tôi tình cờ nghe được trong lúc dừng xe đón khách, 1 người mẹ cùng con mình đi trên chuyến xe buýt và bé gái chỉ khoảng 5,6 tuổi đáng yêu vô cùng đang liến thoắng hỏi mẹ mình nhiều thứ mà bé thấy trên đường, rồi chỉ vào những tiệm quần áo, tiện đồ chơi,...
- Mẹ ơi chỗ kia nhiều cây đào kìa mẹ.
- Mẹ ơi cái váy kia đẹp quá. Nó có đắt không mẹ?
- Mẹ ơi cô nói tuần sau là con được nghỉ Tết rồi đó.
- Sao người đi trên đường đông thế mẹ nhỉ?
- À hôm nay con được bố chở con đi thả cá chép ở Hồ Tây đấy mẹ. Người ta cũng đến thả nhiều cá lắm mẹ ạ.

Thế là đã sắp hết 1 năm nữa rồi, Hà Nội đã đang nhộn nhịp, mua bán, sắm tết, đào quất đang được bán nhiều ở ven đường, con người bỗng vội vã hơn nhiều với ngày lễ cũng ông Công, ông Táo. Nếu không tình nghe được cuộc đối thoại của 2 mẹ con thì chắc tôi cũng không để ý đến Hà Nội đang có sự thay đổi ở những ngày giáp tết.

Có lẽ đôi lúc cuộc sống vội khiến tôi bị cuốn theo nên những ngày lễ chỉ còn là những dịp được nghỉ ngơi, những giá trị tinh thần của nó bị quên lãng.

Tôi miên man suy nghĩ về những ký ức tuổi thơ, lúc tôi còn bé mỗi lần Tết đến là 1 cái gì đó nó rất tuyệt vời và tràn đầy niềm vui với tôi lúc đó:
* Đó là những đêm nấu bánh chưng, cái không khí se lạnh hòa quyện với mùi lá chuối thơm nhè nhẹ lan khắp nhà.
* Đó là vào giao thừa ngồi đợi ba mẹ cúng ông bà tổ tiên xong để được ăn xôi, ăn thịt,... vì lúc ấy gia đình tôi rất khó khăn, chỉ chờ đến ngày tết được ăn thịt, chứ còn bây giờ thì ngán không thể ăn nổi
* Đó là những trưa mùng 1 cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đầu năm đầm ấm rộn rã tiếng cười bên bánh chưng xanh, dưa hấu đỏ, dưa hành, thịt gà lá chanh,...

Hình ảnh mang tính chất minh họa

Từ bé đến giờ tôi đã theo học rất nhiều người thầy ở mọi lĩnh vực, tuy nhiên quả thật tôi không ngờ rằng hôm nay bé gái này lại trở thành 1 người thầy nữa của tôi, dạy tôi về giá trị cuộc sống, những thứ giá trị vô hình không cân đo đong đếm được như KPI nhưng nó quý giá hơn mọi thứ khác trên đời, và nó để lại dấu ấn mãi trong tôi không gì thay thế được.

Tôi nhìn bé gái, mỉm cười và trong lòng thầm cám ơn vì bài học vô giá mà tôi vừa học được trong khoảnh khắc vừa qua.

Đứa bé bỗng nhiên quay mặt lại nhìn tôi và nhoẻn miệng cười đáp lại, nụ cười tươi rói như những đóa hoa mai nở rộ chứa đựng cả mùa xuân trong ấy. Thế tôi tạm biệt 2 mẹ con - người bạn không hề quen biết tại điểm dừng xe 27 trên đường Nguyễn Trãi.

Thế nên, đừng có tìm cớ nào để cố gạt bỏ cái tết ra khỏi dân tộc ta. Mặc dù, nó có thay đổi, nó có nhàm chán hơn, nhưng sự thay đổi nhàm chán đó nó chỉ ở những người không biết cảm nhận nó. Còn đối với tôi, tết là tết, tết là gặp mặt, là gần gũi, là xum vầy. Bởi vì cuộc sống của tôi không phải ngày nào cũng là tết. Nên tôi cần có tết và tôi nghĩ đứa bé kia cũng cần có tết.

Cảm ơn

còn tiếp...
Theo: SUKIUDHXD

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm trang web của tôi, xin hãy để lại bình luận bên dưới cho tôi về những thắc mắc bài viết. Hãy cùng xây dựng trang web của tôi ngày càng phát triển hơn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

JACK KIU
+1-647-527-919
ĐẠI LA, VIỆT NAM

GỬI TIN NHẮN CHO TÔI

Được tạo bởi Blogger.

Advertising