Xin chào, Đây là tôi!

Sử Kiu

Nhiếp ảnh là niềm đam mê của tôi Thiết kế Logo, Banner, CAD Web là nơi để tôi trải nghiệm

VỀ TÔI

CHÀO BẠN

TôiJack Kiu

Thiết kế Logo - Photoshop - Lightroom

Đây là trang cá nhân chính thức của tôi, được phát hành và sử dụng ngày 15 tháng 01 năm 2017. Tôi đến từ Xuân Trường - Nam Định, quê hương của cố Tổng bí thư Trường Chinh, đây còn là vùng đất nổi tiếng hiếu học. Hiện tại, tôi đang học và làm việc tại Hà Nội, Đại học Xây Dựng là nơi tôi đã chọn cho mình để có những bước đi đầu tiên của cuộc đời. Tôi có đam mê chụp ảnh và chỉnh sửa nó, thiết kế Logo, banner. Ngoài ra, du lịch và đọc sách là những thứ tôi rất yêu thích. Hãy ghé thăm website của tôi thường xuyên nhé, để được trải nghiệm những câu chuyện và những kinh nghiệm của tôi và mọi người

KINH NGHIỆM

SỬ DỤNG PHOTOSHOP VÀ LIGHTROOM

2014-2017

Hướng dẫn sử dụng căn bản bao gồm chỉnh sửa ảnh, cắt ghép, làm mới ảnh, tạo khung, in ấn, tạo màu cho những bức ảnh theo yêu cầu

THIẾT KẾ LOGO/BANNER/CAD

2014-2017

Nhận thiết kế Logo, banner cho các công ty, doanh nghiệp, các tổ chức, cá nhân có nhu cầu

SẢN XUẤT WEBSITE

2014-2017

Nhận tạo những website miễn phí như các blog, wordpress, các mẫu khá đẹp mắt dành cho các bạn có đam mê viết blog hoặc cho các thành viên SEO WEB bán hàng

SEO WEB chuyên nghiệp

2014-2017

Nhận SEO WEB cho các công ty, doanh nghiệp, các sản phẩm,...đưa lên top google.

DỊCH VỤ

DỄ DÀNG SỬ DỤNG

Website được thiết kế đẹp mắt, dễ sử dụng được tích hợp rất tốt trên các dòng máy tính và điện thoại hiện nay.

THIẾT KẾ HIỆN ĐẠI

Phong cách thiết kế kiến trúc ngôi nhà là một trong những yêu cầu cơ bản của một công trình.

THÂN THIỆN VỚI NGƯỜI DÙNG

Mọi thiết kế của chúng tôi đều thân thiện với người dùng, hài hòa, dễ nhìn.

PHÁT TRIỂN SẢN PHẨM

Các sản phẩm nổi bật được trưng bày trong trang web, trang cá nhân của tôi.

KINH NGHIỆM NGƯỜI DÙNG

Luôn tạo ra sự thích thú, cảm nhận yêu thức về website.

THIẾT KẾ ĐÁNG YÊU

Thiết kế banner hay logo rất chuyên nghiệp, sử dụng những hình ảnh sinh động.

9456

MÃ NGÀNH

837

CÀ PHÊ

2712

SÁCH

7346

NHỮNG MÓN QUÀ

DANH MỤC BÀI ĐĂNG

CÓ NHỮNG SỰ RA ĐI LÀ MÃI MÃI | SUKIU

Không ai biết cái chết có vị ra sao, nhưng người còn sống đã thừa nếm qua mất mát. Có người vừa đến đã đòi bỏ đi tức khắc, bỏ cuộc đời, bỏ lại những người đứng lại với tháng năm.

Lúc còn bé, cái chết trong hình dung của chúng tôi chỉ là một chuyến đi đâu đó mà những người lớn vẫn nói. Bẵng đi một thời gian rồi cũng chẳng nhớ nổi họ đi lâu thế sao vẫn không về…

Lớn thêm một chút, lúc đã thành những người trẻ, chúng tôi khi nghĩ về cái chết có lẽ đa phần sẽ thấy sợ hãi, nhưng đó là cái nỗi sợ đau, sợ một ngày bỗng nhiên mất hút trên mặt đất không còn được vui buồn gì nữa.

Lớn thêm chút ít nữa, cái cảm giác sợ đem lại mất mát cho những người gần cạnh mới bắt đầu được hình thành. Chúng tôi biết rằng mình không phải là cá thể tồn tại độc lập. Còn ba, còn mẹ, còn gia đình, còn bạn bè, còn cả cuộc đời nữa. Cái chết chỉ là dấu chấm hết một nửa cho những người xấu số mà thôi. Và nỗi đau, dành cho người ở lại.

Lúc đã lớn đủ để có lòng kiêu hãnh, cái chết hình như không còn mang một màu đen hun hút của sự sợ hãi rằng mình sẽ biến mất. Cái chết đáng sợ hơn gấp nghìn lần vì lo lắng mình sẽ bị lãng quên. Chẳng còn gì để lại. Không ai nhớ tới. Như ánh hoàng hôn le lói rồi sẽ bị bóng tối hút mất, có ai muốn đi tìm nữa đâu…

Em không muốn nghĩ rằng anh ra đi là mãi mãi


Và cũng chẳng ai biết mỗi sáng thức dậy chuyện gì sẽ xảy ra. Chúng ta đang sống nhưng cái chết vẫn song hành ở một đường đi khác. Không biết bao giờ sẽ gặp nhau, bao giờ thì đặt chân lên cái ranh giới mong manh mà người đời vẫn nói.

Chỉ ao ước rằng lúc tim ngừng đập sẽ được thanh thản nhắm nghiền mắt, thấy người ta tiễn biệt một đoạn đường…

Có những sự ra đi là mãi mãi, là vĩnh viễn, dù có biết mấy khăng khít yêu thương. Chỉ mong rằng sẽ chẳng bao giờ phải ôm lấy ngực trái rồi rên rỉ những dòng nuối tiếc. Sống và chết – xa mà gần lắm, ngày hôm nay hãy sống như thể lần cuối cùng!

Vì lúc biết mình không thể thở nữa, cũng là khi bất lực nhìn khát vọng đứt đoạn, nhìn thương mến gãy đường. Có cố mấy cũng làm sao trở về được nữa… Có nuối tiếc cũng làm sao day dứt được nữa… Vì tim đã rỗng, linh hồn đã bay đi…

Không ai biết cái chết có vị ra sao, nhưng người còn sống đã thừa nếm qua mất mát. Có người vừa đến đã đòi bỏ đi tức khắc, bỏ cuộc đời, bỏ một người đứng lại với tháng năm.

"Vĩnh biệt một người bạn không hề quen biết, vĩnh biệt người anh em ra đi khá sớm để về với lòng đất mẹ. Bạn đã để lại những tiếc nuối cho người thân trong gia đình, cho bạn bè, cho người mà bạn yêu thương nhất. Cuộc sống có lẽ chúng ta không nói trước được điều gì phải không? Mong bạn hãy yên nghỉ vĩnh hằng. Vĩnh biệt!!!"

ĐÔI DÒNG TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI ĐANG Ở XA QUÊ | SUKIU

Hôm qua trên đường từ công ty về nhà người cậu của tôi, có đi chung với hai mẹ con trên chiếc xe buýt. Rồi tôi tình cờ nghe được câu chuyện mà hai mẹ con họ nói với nhau:

Hình ảnh mang tính chất minh họa


- Mẹ ơi, lần này nghỉ Tết mình có về quê thăm ông bà không mẹ - đứa bé hỏi người mẹ trong lúc xe dừng lại đón khách
- Có chứ, năm nay bố mẹ sẽ về sớm để con được chơi với ông bà này, nấu bánh chưng cùng với ông bà nữa nhé.
Đó là 1 đoạn nói chuyện ngắn mà tôi tình cờ nghe được trong lúc dừng xe đón khách, 1 người mẹ cùng con mình đi trên chuyến xe buýt và bé gái chỉ khoảng 5,6 tuổi đáng yêu vô cùng đang liến thoắng hỏi mẹ mình nhiều thứ mà bé thấy trên đường, rồi chỉ vào những tiệm quần áo, tiện đồ chơi,...
- Mẹ ơi chỗ kia nhiều cây đào kìa mẹ.
- Mẹ ơi cái váy kia đẹp quá. Nó có đắt không mẹ?
- Mẹ ơi cô nói tuần sau là con được nghỉ Tết rồi đó.
- Sao người đi trên đường đông thế mẹ nhỉ?
- À hôm nay con được bố chở con đi thả cá chép ở Hồ Tây đấy mẹ. Người ta cũng đến thả nhiều cá lắm mẹ ạ.

Thế là đã sắp hết 1 năm nữa rồi, Hà Nội đã đang nhộn nhịp, mua bán, sắm tết, đào quất đang được bán nhiều ở ven đường, con người bỗng vội vã hơn nhiều với ngày lễ cũng ông Công, ông Táo. Nếu không tình nghe được cuộc đối thoại của 2 mẹ con thì chắc tôi cũng không để ý đến Hà Nội đang có sự thay đổi ở những ngày giáp tết.

Có lẽ đôi lúc cuộc sống vội khiến tôi bị cuốn theo nên những ngày lễ chỉ còn là những dịp được nghỉ ngơi, những giá trị tinh thần của nó bị quên lãng.

Tôi miên man suy nghĩ về những ký ức tuổi thơ, lúc tôi còn bé mỗi lần Tết đến là 1 cái gì đó nó rất tuyệt vời và tràn đầy niềm vui với tôi lúc đó:
* Đó là những đêm nấu bánh chưng, cái không khí se lạnh hòa quyện với mùi lá chuối thơm nhè nhẹ lan khắp nhà.
* Đó là vào giao thừa ngồi đợi ba mẹ cúng ông bà tổ tiên xong để được ăn xôi, ăn thịt,... vì lúc ấy gia đình tôi rất khó khăn, chỉ chờ đến ngày tết được ăn thịt, chứ còn bây giờ thì ngán không thể ăn nổi
* Đó là những trưa mùng 1 cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đầu năm đầm ấm rộn rã tiếng cười bên bánh chưng xanh, dưa hấu đỏ, dưa hành, thịt gà lá chanh,...

Hình ảnh mang tính chất minh họa

Từ bé đến giờ tôi đã theo học rất nhiều người thầy ở mọi lĩnh vực, tuy nhiên quả thật tôi không ngờ rằng hôm nay bé gái này lại trở thành 1 người thầy nữa của tôi, dạy tôi về giá trị cuộc sống, những thứ giá trị vô hình không cân đo đong đếm được như KPI nhưng nó quý giá hơn mọi thứ khác trên đời, và nó để lại dấu ấn mãi trong tôi không gì thay thế được.

Tôi nhìn bé gái, mỉm cười và trong lòng thầm cám ơn vì bài học vô giá mà tôi vừa học được trong khoảnh khắc vừa qua.

Đứa bé bỗng nhiên quay mặt lại nhìn tôi và nhoẻn miệng cười đáp lại, nụ cười tươi rói như những đóa hoa mai nở rộ chứa đựng cả mùa xuân trong ấy. Thế tôi tạm biệt 2 mẹ con - người bạn không hề quen biết tại điểm dừng xe 27 trên đường Nguyễn Trãi.

Thế nên, đừng có tìm cớ nào để cố gạt bỏ cái tết ra khỏi dân tộc ta. Mặc dù, nó có thay đổi, nó có nhàm chán hơn, nhưng sự thay đổi nhàm chán đó nó chỉ ở những người không biết cảm nhận nó. Còn đối với tôi, tết là tết, tết là gặp mặt, là gần gũi, là xum vầy. Bởi vì cuộc sống của tôi không phải ngày nào cũng là tết. Nên tôi cần có tết và tôi nghĩ đứa bé kia cũng cần có tết.

Cảm ơn

còn tiếp...
Theo: SUKIUDHXD

TẾT ÂM LỊCH LÀ TẾT CỔ TRUYỀN CỚ SAO LẠI MUỐN BỎ | SUKIU

Những ngày vừa qua, một loạt ý kiến về việc bỏ Tết Âm để chuyển sang đón tết Dương đã trở thành chủ đề nóng được cư dân mạng bình luận.



Những ngày gần đây, dư luận đang bàn nhiều về ý kiến bỏ Tết Âm lịch, ăn Tết cổ truyền theo lịch Dương như người Phương Tây. Có nghĩa rằng, Việt Nam vẫn sẽ ăn Tết cổ truyền, giữ nguyên các phong tục ăn Tết truyền thống nhưng sẽ theo lịch Dương. Ngày 1 tháng 1 Âm lịch sẽ không đón Tết nữa, thay vào đó sẽ là ngày 1/1 Dương lịch. Ý kiến này được rất nhiều người đưa ra như bài viết của Giáo sư - Tiến sĩ, Nhà giáo Nhân dân Võ Tòng Xuân có tên “Tết hội nhập” của ông đăng tải lên mạng vào ngày 2/1/2013. Ý kiến này được đề xuất đầu tiên năm 2005 nhưng đã bị bác bỏ do số lượng đồng tình rất ít, sau nhiều năm, ông vẫn giữ quan điểm đó thì giờ đây con số đồng tình được tăng lên nhưng số lượng phản bác vẫn nhiều hơn. 

Xoay quanh câu chuyện đó, cuối năm nay, đã có nhiều người lên tiếng đề xuất đổi tết Âm sang tết Dương như nhà văn trẻ Tuệ Nghi,...Mọi quan điểm của họ đều cho rằng tết Âm lịch đang làm giảm sự phát triển kinh tế của đất nước, các nhà chính trị phải đau đầu để tính ngày nghỉ, các doanh nghiệp thì mất sự giao tranh giữa các nước về buôn bán, hội nhập. Như nhà văn Tuệ Nghi phân tích:

"Cái hồn ở dân tộc vốn dĩ nằm ở sự thịnh vượng, sự phát triển vượt bậc về kinh tế, sự hội nhập khéo léo về văn hoá cũng như chuẩn mực trong đạo đức, lối sống của con người. Hà cớ gì đạo đức xã hội càng xuống cấp, kinh tế thì thụt lùi, Tết thì ngày càng “nhạt” mà cứ phải khăng khăng “giữ hồn”?"

Tại sao các nước Phương Tây đón tết Tây hà cớ gì mà Việt Nam không đón tết cùng với  họ. Để có cơ hội giao lưu hội nhập, buôn bán, giao thương hơn. Đó là nguồn ý kiến của một nhà văn trẻ.


Văn hóa dân tộc


Theo ý kiến của tôi: Tôi hoàn toàn không đồng ý với việc chuyển tết Âm thành tết Dương. Dưới đây các các quan điểm và góc nhìn từng khía cạnh:

"Về văn hóa" Việt Nam là một trong 6 nước trong khu vực đón tết Âm, tết Âm được ra đời khi bắt đầu có bánh chưng, bánh dầy của Lang Liêu con trai thứ 18 của Hùng Vương 6. Nước ta sớm được hình thành một nền văn hóa truyền thống mang bản sắc riêng của con người Việt. Đây là nền văn hóa riêng của một đất nước nông nghiệp trồng lúa nước. Hà cớ gì mà chúng ta lại buông bỏ tết Âm lịch. Liệu rằng chúng ta đã hiểu rõ về về văn hóa nước nhà hay chưa?

"Về kinh tế" Chúng ta muốn hội nhập thành công trước hết phải giữ bản sắc của mình. Không thể ngụy biện lý do nghỉ tết Âm là ảnh hưởng đến kinh tế, khiến kinh tế bị trì trệ, không có cơ hội giao thương với nước ngoài. Nhiều nước họ nghỉ dài, thậm trí dịp Noel, tết Dương họ còn nghỉ nhiều hơn chúng ta nhưng kinh tế họ vẫn phát triển. Vấn đề ở đây là nghỉ nhiều hay ít, mà đó là do năng suất lao động và khả năng làm việc.

"Về tiết khí" Nếu theo dương lịch, ngày 1/1 hằng năm sẽ bắt đầu mùa xuân, nhưng trên thực tế, thời tiết tại Việt Nam lại đang là thời điểm giữa đông trong tháng 1. Vì vậy, rất khó cho mọi người cảm nhận một mùa xuân mới đang về. Còn nếu theo Âm Lịch cổ truyền, mùa xuân sẽ đúng hẹn hơn, vì ngày đầu của mùa xuân thường rơi vào tháng 2. Khi đó, hoa mận, hoa mai, hoa đào đã nở khắp nơi.

Nhật Bản đã gộp tết Âm vào tết Dương từ năm 1872, do muốn thay đổi kinh tế hội nhập với phương Tây và không bị lệ thuộc bởi Trung Hoa. Nhưng theo Vị công sứ Nhật Bản cho biết:

"Nhật Bản muốn dùng lịch phương Tây là vì tính chất thời điểm, đó là việc lựa chọn rất cần thiết khi đó. Nhật Bản có lẽ vẫn giữ Tết Nguyên Đán như một nét văn hóa cổ truyền và là sợi dây liên kết cộng đồng. Chúng ta đang sống trong một xã hội toàn cầu hóa. Điều đó tạo ra một xã hội mở, nhưng mặt khác nó khiến con người mất đi bản sắc, sự nhận diện "chúng ta là ai?" Đây là một vấn đề lớn, thậm chí về khía cạnh an ninh quốc gia. Một quốc gia có thể có trong tay những máy bay chiến đấu hiện đại nhất, tinh xảo nhất, nhưng nếu những người điều khiển máy bay không có ý chí mạnh mẽ để bảo vệ chủ quyền quốc gia thì các máy bay hiện đại ấy chẳng có tác dụng gì. Bên cạnh đó, con người chỉ có sức mạnh khi họ đoàn kết và cộng đồng đóng vai trò rất quan trọng để đoàn kết mọi người. Đây là lý do nhiều người Nhật Bản muốn khôi phục lễ hội đón năm mới cổ truyền, với mong muốn giúp làm tăng sức mạnh cộng đồng"

Chúng ta không thể nào giống được Nhật Bản, không phải thời điểm nào thay đổi chúng ta cũng thành công được. Đó sự việc làm không cần thiết để phát triển kinh tế, muốn phát triển một đất nước hãy chú trọng về giáo dục, quân sự,...chứ không phải chỉ vì mấy ngày nghỉ tết.

Theo: SUKIUDHXD

ĐỪNG QUÁ NGHIÊM KHẮC VỚI BẢN THÂN BẠN NHÉ | SUKIU

Chúng ta được phép mắc sai lầm, được phép không vui, được phép thất bại, được phép mông lung bởi chúng ta không ai hoàn hảo cả, và bởi đó là cuộc sống!



Chắc hẳn không ít lần bạn đã từng cảm thấy thất vọng về bản thân, thậm chí là tuyệt vọng vì cả đống lý do từ vụn vặt đến to đùng: "Sao mình xấu thế nhỉ?", "Sao mình mập thế nhỉ?", "Sao mình học kém thế nhỉ?", "Sao chẳng ai yêu mình nhỉ?"... 

Chúng ta cứ tự hỏi rồi buồn bã và bi quan, chúng ta cứ so sánh mình với người khác rồi cảm thấy chán nản. Nhưng bạn ơi, ở đời làm gì có ai hoàn hảo, ai cũng có khuyết điểm, ai cũng từng mức sai lầm. Mỗi lúc thấy đời mình u ám, hãy tự nói những câu này với bản thân để cảm thấy khá hơn và có thêm động lực để tiếp tục cố gắng!

1. Vẫn ổn thôi nếu bạn chưa chắc chắn vì những gì mình muốn trong đời
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Không phải ai cũng có thể xác định được mục đích sống, cũng như những gì mình muốn làm, mình cần làm ngay từ lúc đầu. Quan trọng là bạn không bao giờ ngừng quá trình tìm kiếm ấy lại và kiên trì với nó một khi đã tìm ra.

2. Vẫn ổn thôi nếu bạn cảm thấy không hạnh phúc
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Là con người, ai cũng có hỉ nộ ái ố, chúng ta không bắt buộc phải lúc nào cũng vui, lúc nào cũng hạnh phúc. Cuộc sống có lúc thăng trầm, cảm xúc cũng vậy.

3. Vẫn ổn thôi nếu bạn đã thử nhưng lại thất bại
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Không con đường nào là trải toàn hoa hồng. Dù là những người tài giỏi nhất, thuận lợi nhất thì cũng từng vấp ngã ít nhất một lần trước khi đến với thành công. Bạn cũng vậy, điều đáng quý hơn cả là bạn đã không bỏ lỡ cơ hội và dám nghĩ, dám làm.

4. Vẫn ổn thôi nếu bạn còn đứng nguyên tại chỗ
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Miễn là bạn không bao giờ ngừng cố gắng để tiến lên thì dù xuất phát điểm của bạn ở đâu hay hiện tại bạn đang đứng ở vị trí nào không quá quan trọng. Người cười cuối cùng luôn là người chiến thắng, nhớ nhé!

5. Vẫn ổn thôi nếu bạn còn một mình
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

"Tình yêu ai bán mà mua, ai cho mà lấy, ai thừa mà xin". Tìm được tình yêu đâu có dễ dàng, có những người đã sống quá nửa đời người mà còn chưa tìm được một tình yêu thực sự cơ mà. Nói vui một chút, Trái Đất đến 4.543 tỷ năm mới tìm được một nửa của mình, vậy sao ta phải vội?

6. Vẫn ổn thôi nếu bạn tụt lại phía sau
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Cuộc sống là những gì bất ngờ và khó đoán nhất, chúng ta không thể sống mà lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió được. Nên đừng lo nếu một lúc nào đó, bạn nhận thấy mình đi sau mọi người, chỉ cần bạn vẫn nỗ lực, hãy nhớ, rồi sẽ có một ngày bạn bắt kịp mọi người mà thôi.

7. Vẫn ổn thôi nếu đôi khi bạn trở nên yếu đuối
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Cứ khóc khi bạn muốn, suy sụp khi bạn cần, đừng sợ, không phải bạn yếu đuối đâu, chỉ là bạn đã mạnh mẽ quá lâu rồi

8. Vẫn ổn thôi nếu bạn cảm thấy sợ hãi
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Sợ hãi không có gì không tốt, chỉ là đừng để nỗi sợ hãi ấy bao trùm tâm trí bạn và điều khiển bạn. Biết sợ hãi còn đồng nghĩa với việc bạn sắp làm được một hành động gì đó thật dũng cảm.

9. Và vẫn ổn thôi nếu bạn cảm thấy không ổn
Đừng quá nghiêm khắc với bản thân, hãy nhớ chúng ta không ai hoàn hảo cả!

Mỗi cá nhân có một cuộc chiến của riêng. Tổn thương, vụn vỡ, vấp ngã... Chúng ta đều là những con người không hoàn hảo như vậy. Chỉ cần bạn luôn nhắc nhở bản thân phải bước ra khỏi những mớ bòng bong quấn lấy bạn, mở rộng lòng mình, yêu một ai đó, mắc sai lầm, học hỏi, mạnh mẽ hơn và bắt đầu mọi thứ lại từ đầu...


NẾU KHÔNG THỂ CHO ĐỐI PHƯƠNG CƠ HỘI THÌ ĐỪNG KHIẾN NGƯỜI TA MƠ MỘNG | SUKIU

Thích là thích, không thích là không thích. Nếu phù hợp và động tâm thì mới tìm hiểu, còn không thì đừng làm mất thời gian của đối phương.

"Hôm qua tao nghe kể là mày từ chối ông kia rồi à?".

Bạn cô nhíu mày:

"Mày thông tin nhanh thế...".

"Ừm, rada ở khắp nơi mà, sao thế, ông ý được mà". 




Bạn cô xua tay:

"Được hay không được cái gì, vốn dĩ không phải người phù hợp".

"Sao không thử bắt đầu rồi biết đâu dần dần sẽ thích".

Nó lườm cô một cái:

"Mày cứ thử tưởng tượng xem, bây giờ hàng ngày mày bị ép ăn một món ăn mày không thích dạ dày mày có dễ chịu không? Hay là khi mày cứ phải đi một con đường xa tít mù tắp trong khi có con đường tắt có thể về nhà nhanh hơn mà lại không đi, thế có bình thường không?

Tình yêu cũng thế thôi, nếu như hàng ngày, hàng giờ mày phải quan tâm đến một người mình không thích, một người mà trong lòng biết rõ là không thể yêu là mệt mỏi đến nhường nào".

"Nhưng tao thấy cũng có rất nhiều người, mặc dù không yêu nhau từ lúc đầu nhưng vẫn cố gắng duy trì và sau đó vẫn ở với nhau lâu dài đấy thôi".

"Đấy là ai khác thì tao chịu, còn với tao. Thích là thích, không thích là không thích. Nếu phù hợp và động tâm thì mới tìm hiểu, còn không thì đừng làm mất thời gian của đối phương. Thích thì nói, không thì cũng nói. Nếu không thích thì đừng cho đối phương thêm mộng tưởng, dứt khoát một lần dù khó chịu cũng sẽ nhanh ổn hơn là cứ kéo dài mơ mộng rồi đến khi vỡ mộng thì còn đau hơn thế". 

Tình yêu chính là như thế, nếu thích thì tìm hiểu, phù hợp thì hẹn hò, còn không thì dứt khoát.


Vì bất kể ai dành tình cảm cho mình, dù chúng ta có đáp lại hay không đều là đáng trân trọng, không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà dù không thích vẫn cố gắng duy trì.

Đừng cứ muốn một người yêu mình, đừng cứ mong đối phương sẽ luôn dành thời gian cho mình, hoặc cứ mong họ trong lòng chỉ có một mình bạn mà mặc dù bạn biết bạn không thể cho họ thứ họ muốn.

"Tình yêu là thế, không thể cho đối phương cơ hội thì đừng khiến người ta mơ mộng. 

Sự tàn nhẫn và dứt khoát của bạn hôm nay, sẽ giúp họ tìm được một người phù hợp hơn. Sự ích kỷ và nhỏ nhen của bạn hôm nay, có thể sẽ làm họ đau vào hôm nay nhưng sẽ giết bạn vào ngày sau.

THÀ CHẲNG LÀ GÌ, CÒN HƠN GIỮ MỐI QUAN HỆ KHÔNG RÕ RÀNG | SUKIU

Một mối quan hệ không rõ ràng, không thể đặt tên khiến người ta biết bao lần dằn vặt, khổ sở. Cứ thà chẳng là gì, còn hơn giữ mãi một người không thể bước một bước để đến bên mình, còn bản thân cũng chẳng thể đưa tay ra để níu lấy.




Nhiều người cứ nghĩ một mối quan hệ chẳng thể gọi tên còn tốt hơn một mối quan hệ rõ ràng. Bởi khi đó chẳng ai ràng buộc ai cả, vui thì đến, buồn thì đi, chẳng vương vấn, chẳng thiết tha. Thế nhưng thứ tình cảm này lại khiến người ta đau đáu, khổ sở nhiều nhất.

Chẳng thể bước lên một bước để thành tình yêu, chẳng thể cần nhau ở bên nhau như tình nhân. Nhiều lúc còn nghĩ trong lòng đó có phải là 'friend and benefit' (tình bạn và lợi ích). Còn sự buồn tủi, đau đáu sẽ được nhân lên theo cấp độ tình cảm mà bạn dành cho người kia.

Những tình cảm rõ ràng gọi tên sẽ luôn khiến người ta nhẹ nhõm hơn nhiều. Yêu thì nói yêu, nhớ thì nói nhớ, muốn ôm thì ôm. Còn mối quan hệ này, chỉ cần mình dành tình cảm cho người ta nhiều hơn một chút, thì cũng vẫn giữ mãi ở một vị trí ấy, chẳng thể buông bỏ, cũng chẳng thể nào tiến lên.

Cũng có lúc nghĩ mình sẽ thử tiến thêm một bước, nhưng nếu tiến một bước, người ấy lại lùi một bước, khoảng cách vẫn giữ nguyên như vậy. Rồi sẽ đến lúc mình sẽ phải nhìn người ta xác lập những mối quan hệ khác, với những người khác. Lúc đó chúng ta sẽ chỉ tự nhủ rằng mình phải quên đi, chẳng còn tương lai, chẳng còn hy vọng. Đau cũng chẳng trọn, nhớ nhung lại càng day dứt hơn.




Đừng lựa chọn một mối quan hệ 'từa tựa' tình yêu, cứ nghĩ đó là bến đỗ, là bình yên nhưng thật ra khi khó nhọc nhất, quay đầu lại sau lưng mình thì vẫn chẳng thấy ai.

Những mối quan hệ không rõ ràng, chẳng thể gọi tên, bản chất khiến người ta càng rối ren hơn trong cuộc sống này. Thà cứ chẳng là gì, thà cứ là bạn bè, thà là người dưng còn hơn là bên nhau nhưng chẳng là gì của nhau cả. Không có quyền ghen tuông, không thể mong chờ bất kỳ điều gì từ người ta, vậy thì với mối quan hệ này, ngay từ đầu bạn đã là người thua cuộc rồi.

Chẳng ai thích một mối quan hệ không hẳn là bạn bè, không hẳn là anh em và càng chẳng phải người dưng. Chẳng ai thích cái sự mập mờ, lúc thì cảm nhận tình cảm rõ lắm, lúc lại chẳng thể chắc chắn bất kỳ điều gì. Đừng bao giờ thích một mối quan hệ không phải tình yêu nhưng lại 'từa tựa' tình yêu một chút, cứ nghĩ đó là bến đỗ, là bình yên nhưng thật ra khi khó nhọc nhất, quay đầu lại sau lưng mình thì vẫn chẳng thấy ai. Ngỡ mình là người quan trọng nhưng thật ra lại chẳng là gì.

Thà cứ bước qua nhau còn hơn bước song song bên đời nhau mà chẳng thể chạm đến, thà cứ được hờn dỗi, giận ghen, còn hơn chỉ tổn thương trong lòng, phiền muộn vì những điều không đâu.

Ta ạ, dù cuộc sống này còn lắm nỗi cô đơn, nhưng đừng bao giờ dấn thân vào một mối quan hệ mà ở đó, đến cái tên cũng không có, thì lấy gì làm điểm tựa lâu dài?

Ừ thì dù có những lúc mệt mỏi thì tìm đến nhau, nhưng cũng chỉ trong một thời gian thôi. Ai rồi cũng phải tìm một bến đỗ cho riêng mình.

Nếu có thể, hãy tìm cho mình một người có thể gọi mình là… người yêu.

MẤT ĐI MỘT NGƯỜI BẠN NHƯ MẤT ĐI MỘT NỬA TÂM HỒN | SUKIU

Đã là bạn bè đừng mặc định cho mình chữ "thân". Thân là sẽ mất, mà mất thì sẽ đau. Bạn bè bình thường đau một, chứ bạn thân thì đau chín, đau mười.




Đã là bạn bè đừng mặc định cho mình chữ "thân". Thân là sẽ mất, mà mất thì sẽ đau. Bạn bè bình thường đau một, chứ bạn thân thì đau chín, đau mười.

"Mất đi một người bạn, như mất đi một nửa tâm hồn." Mất đi một người bạn, là xây lại cho mình toàn bộ thói quen. Mất đi một người bạn, là tự giữ cho bản thân cân bằng sau những chếnh choáng. Mất đi một người bạn là tự đau giữa những niềm vui, tự buồn giữa những niềm nhớ.

 Qúa khứ...

Là không còn những cuộc gặp bất ngời chỉ vì "Hôm nay tớ muốn gặp cậu để tâm sự"
Là không còn những cuộc điện thoại hay những tin nhắn giữa đêm khuya mà hai đứa ngồi cả buổi chat chit.
Là không còn có người luôn nở nụ cười mỗi khi gặp mặt
Là im lặng, lượn qua những con phố, cùng đạp xe tung tăng, quên đời giữa thành thị, rồi chọn cho nhau 1 điểm đến cùng ngồi cạnh nhau nói chuyện.
Là ngày lễ quan trọng của đứa này không còn sự có mặt của đứa kia.
Tất cả giờ chỉ còn là quá khứ, những câu chuyện được ôn đi ôn lại trong kỷ niệm, những lời nói, những quan tâm giờ đã không còn dành cho nhau.

Hiện tại...

Là những đêm trằn trọc nhớ về người bạn cũ
Là nhớ những câu chuyện không đầu không cuối mà hai đứa lầm rầm mỗi đêm
Là những ngày tháng chênh chao không có ai bên cạnh chia sẻ
Là những lần gặp nhau, đi qua nhau, thứ nhận lại là cái cúi mặt lạnh lùng
Là mất đi những thói quen, mất luôn những câu hỏi thăm và mất luôn cả những thứ 2 đứa vẫn thường quan tâm nhau

Tương lai...

Là những bức ảnh bạn tươi cười bên những người bạn mới.
Là những ngày quan trọng có sự góp mặt của ai kia.
Là mỗi khi gặp chuyện thay vì dựa vào nhau, sẽ dựa vào bờ vai mới.
Là không cùng nhau chứng kiến những khoảnh khắc quan trọng, không còn cùng nhau trưởng thành.




Cảm ơn...

Cảm ơn vì đã cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Cảm ơn vì đã lắng nghe, đã thấu hiểu.
Cảm ơn vì đã là bạn, đã từng là bạn...

Cũng xin lỗi...

Xin lỗi vì không thể hoàn thành tốt vai trò của một người bạn thân.
Xin lỗi về những tháng ngày cuối bên cạnh nhau.
Xin lỗi vì đã là bạn, đã từng là bạn...

Tâm sự

CÓ BAO GIỜ TRONG GIẤC MƠ EM NGHĨ ĐẾN ANH | SUKIU

Đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy trong một bộ dạng rách rưới nằm dưới đất...




................

Mỗi lần nhìn cô ấy, tôi luôn nhủ thầm như vậy. Vẫn là hai con người xa lạ, mặc dù chúng tôi đã kết hôn gần 2 tháng rồi.

Chuyện của chúng tôi bắt đầu vào một buổi chiều tối. Khi đó tôi đi làm về trễ, tôi là nhân viên văn phòng quèn của một công ty xuất nhập khẩu thủy sản, lúc đó vì muốn về sớm hơn một chút để chuẩn bị một buổi tối lãng mạn cùng cô bạn gái mới quen của mình. Tôi đi ngang một căn nhà bỏ hoang với một chút hồi hộp, bởi vì tôi có chút gì đó sợ ma, hơi sợ thôi, nhưng cũng đủ cho tay chân tôi rung lên. Lúc đó có tiếng gì đó khe khẽ, tôi lại gần hơn và phát hiện một cô gái đang nằm dưới đất với quần áo rách rưới. Tôi vội chạy lại lấy áo khoác ngoài khoác cho cô gái đó và đỡ cô gái ngồi dậy. Nhìn vẻ mặt còn mê man là tôi biết có chuyện chẳng lành đối với cô gái này rồi. Tôi định bỏ đi nhưng lương tâm tôi không cho phép như vậy. Cô gái đó mở mắt ra với chútgì đó hoảng loạn. Rồi bình tĩnh thốt lên bằng một hơi thở yếu đuối:

- Anh... "ấy" tôi hả?

Tôi hoảng hốt xua tay và chối bằng những từ ngữ tôi có thể nghĩ ra ngay lúc đó:

- Gì thế, ân nhân của cô, sao lại nói như vậy? "ấy" cô hồi nào, tôi có quen cô đâu?

Cô gái đó khép nép hơn và bình tĩnh hơn một chút, có lẽ cô gái đó nhìn vẻ lúng túng của tôi và vẻ chân chất của tôi nên không còn e dè nữa. Có lẽ cô gái đó nhìn thấy tôi không phải là một người xấu, bởi vì tôi chỉ là một nhân viên bình thường, với một ước mơ bình thường thì làm sao làm những chuyện như vậy được.

Nhưng cũng từ đó, cuộc sống tôi đổi sang một trang khác, mọi thứ rắc rối bắt đầu phát sinh ... vì một người con gái xa lạ

......

Hai tuần sau đó, một người con gái tôi chưa từng gặp mặt, và thậm chí tôi không biết gọi tên là gì cứ đeo bám tôi. Cứ cho rằng tôi "ấy" cô và bắt tôi phải chiu trách nhiệm. Mẹ tôi vốn là một người dễ dãi nên cứ nói những lời khiến tôi nản lòng:

- Gạo đã thành cơm, thì con... tới luôn đi!! ^^

Còn cô bạn gái tôi mới quen cũng vì lí do này mà không muốn gặp mặt tôi nữa. Một tin nhắn cũng không nhận được từ khi phía cô ấy. Tôi lâm vào hoàn cảnh éo le chẳng biết chuyện gì.

Và tình trạng ấy cứ thế mà tiếp diễn cho đến khi cha mẹ cô ấy đến gặp mẹ tôi khi tôi còn đang làm việc trong công ty. Tôi không biết họ trao đổi như thế nào, và tôi cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa. Nhưng tâm trạng của tôi bồn chồn lo lắng, vì biết rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Khi tôi về đến nhà như mọi ngày, mẹ tôi bình thường sẽ làm bà tám với hàng xóm của mình, và để bữa cơm làm sẵn trên bàn, nhưng hôm nay bữa cơm vẫn còn đó, và đặc biệt mẹ tôi ngồi sẵn chờ tôi...

- Con ngồi xuống đi!

Tôi thắc mắc nhưng vẫn đi một hơi lại gần mẹ tôi và vinh lấy vai mẹ mình.

- Mẹ kính yêu định nói gì à?

- Con ngồi xuống đi, Mẹ có chuyện nói với con!!!

Tôi cỡi áo khoác và treo lên móc gần đó, và ngồi xuống cho mẹ tôi hỏi chuyện mình. Tâm trạng tôi bồn chồn lo lắng

- Con lỡ sai lầm với Nhiên thì con nên chịu trách nhiệm của mình chứ, sao con lại trốn trách lâu như vậy?

Tôi há to mồm mình ra và cứng họng không thể đóng lại được. Tôi hốt hoảng

- Con nói với mẹ mấy lần rồi, con đâu phải loại người đó mẹ! Mẹ không tin con à?

- Đôi khi cũng có sai lầm mà con!Mẹ tôi im lặng một chút và đưa ra một quyết định:

- Cha mẹ Nhiên đã qua nhà mình và nói ý định rồi! Con lo nhận lời đi, không thì lớn chuyện, mẹ cũng lớn tuổi rồi không muốn rắc rối lao vào nhà mình.

Tôi sững sờ và chợt nghĩ "Nhiên là ai? rồi trách nhiệm? rồi ý định? ý định gì?". Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến mẹ mình và những gì liên quan đến cô gái đó.Tôi chợt nghĩ tới những gì tôi trải qua như một câu chuyện cổ tích. Và rồi tôi dịu giọng lại, tôi lại vịnh vai mẹ mình một lần nữa rồi ôn tồn nói:

- Vậy yên tâm đi mẹ... mẹ muốn làm gì thì làm, con không có ý kiến

....................

Nhiều lúc dù hà khắc với bản thân của mình thế nào, nhưng một lần dễ dãi với bản thân và đánh cược số phận cũng là một điều hạnh phúc...

Và giờ mọi thứ diễn ra của tôi như một bộ phim có kịch bản sẵn. Tôi đã có vợ và như người ta thường nói, đó là "đốt cháy giai đoạn" bản thân tôi đã hiểu rõ thế nào là đốt cháy giai đoạn và thế nào là phòng ngủ có hai ngăn. Đó là yêu cầu của cô vợ mà giây phút đầu tiên gặp mặt nói rằng tôi "ấy" cô ấy. Và cứ thế mà đeo bám tôi. Nhưng tôi vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra với thành viên mới trong gia đình mình.

Sau hai tháng, cô ấy vẫn luôn sống khép mình và ít nói chuyện. Tôi đi làm suốt ngày nên không có nhiều thời gian để tìm hiểu người con gái này. Tôi chỉ biết mỗi buổi sáng, trước khi đi làm, cô ấy chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi và biến mất dạng, không kịp nói lời nào. Nên tôi không có dịp ngồi lại nói chuyện, lúc về nhà, cơm chiều đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn không nghe được giọng nói của cô ấy. Và buổi tối, tôi khẽ gọi:

- Em ngủ chưa?

Rất nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ có câu trả lời. Rồi một ngày, vẫn câu nói ấy, thì bên ngăn kia, có tiếng trả lời:

- Em ngủ rồi!!

Tôi trở mình và nhìn về phía vách đang ngăn cách tôi và cô vợ hờ của mình, trong lòng tôi vui lên một chút, có lẽ là cô ấy đã mở lòng mình ra...

Vào một ngày chủ nhật, một số người bạn năm 12 của tôi ghé chơi. Nên tôi vào bếp và chuẩn bị một số món đãi bạn. Cô ấy và mẹ tôi cũng xuống bếp, đó là giây phút đầu tiên 3 người trong 1 gia đình tụ hợp lại cùng làm việc. Tôi có gì đó vui hơn. Khi tôi với lấy cây dao thì cô ấy cũng với lấy dao nhưng nhìn về hướng khác. Nên cằm luôn cả tay tôi, tôi tức cười:

- Em định lấy tay anh thái hành à?

Cô ấy giật mình và chạy vào phòng không nói tiếng nào. Tôi và mẹ tôi bỡ ngỡ vì hành động mắc cỡ như vậy. Mẹ tôi ngạc nhiên:

- Lần đầu tiên nắm tay hả con?

Tôi gật gù khiến mẹ tôi tròn xoe con mắt. Rồi tôi đánh trống lãng:

- Con đi mua thêm đồ, mẹ làm một mình đi...

Tôi phóng vội ra ngoài với tâm trạng rạng rỡ hơn. Thì ra tôi có một cô vợ đáng yêu đến như vậy, nhưng rồi tôi lại buồn hơn khi nghĩ về tình cảnh hiện tại, có lẽ cô ấy vẫn còn cảm giác sợ hãi sau lần đó...

Vào một ngày nọ, công ty tôi có việc đột xuất nên được nghĩ một buổi. Tôi ghé siêu thị và mua một số đồ ăn nhẹ về nhà. Lúc này nhà vắng tanh, mẹ tôi thì có lẽ đi nói chuyện với hàng xóm, còn vợ hờ của tôi thì không thấy, có lẽ là về nhà cha mẹ ruột mình chơi rồi.

Tôi vào phòng mình nằm nghĩ và chợt nhìn qua ngăn của cô ấy. Trí tò mò của tôi lại dâng cao, tôi lấy hết can đảm của mình đi qua bên đó. Đột nhiên cảm giác tội lỗi của tôi dâng lên khiến tôi muốn thoát khỏi căn phòng đó nhanh chóng. Tôi chợt nhìn thấy một quyển nhật ký để trên bàn khiến tôi dừng chân lại. Tôi ngồi xuống và thử lật ra xem, chỉ thoáng qua thôi, không đọc nhiều đâu, đó là ý nghĩ của tôi. Và tôi chợt bối rối khi đọc trang mới nhất "Cằm nhầm tay anh ấy, à không, chồng của mình, cảm giác sao sao đó!", "anh ấy là một người tốt!", "Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, mình biết rằng anh ấy sẽ chở che mình suốt đời....","Em vẫn chưa đủ can đảm, đối diện với anh, thông cảm cho em!"

Tôi gấp quyển nhật ký lại rồi đi về ngăn của mình và ngủ thiếp đi. Tôi không biết mình ngủ bao lâu, nhưng bên tai tôi vẫn còn nghe giọng ai đó khẽ nói với tôi:

- Anh đọc nhật ký của em à?

Tôi khẽ trả lời trong vô thức:

-Ờ, vô tình thôi

........

Tôi mở mắt mình ra và điều bất ngờ khiến tôi không tin vào mắt mình:

- Anh đang mơ sao? Vách ngăn đâu rồi?

Cô ấy không nói gì mà hỏi lại tôi:

- Có phải, mỗi lần nhìn em, anh hay hỏi em "có bao giờ trong giấc mơ, em nghĩ đến anh?"

Tôi đỏ mặt mình và trách cô ấy:

- Em đọc nhật ký anh à?

- Như anh thôi, huề nhé!Cô ấy nói tiếp:

- Mà anh giấu kỹ quá, em quét dọn và vô tình thấy dưới đáy trong ngăn kéo tủ! Không ngờ anh lãng mạn như vậy?

Tôi cười:

- Hôm nay em uống lộn thuốc rồi à! Sao lại nhiều chuyện như vậy? Hay là em say nắng anh? Em không biết là lúc anh còn học đại học, có cả khối cô gái theo anh, nhưng anh chưa bao giờ để ý tới đó, em biết không?

Cô ấy cười hả hê, ném quyển nhật ký về phía tôi. Tôi nhận ra quyển nhật ký của mình. Và tôi biết rằng cô ấy đã đọc hết những gì tôi viết trong đó, và những lời nói vừa rồi chỉ là khoa trương. Bởi vì thời sinh viên đại học, tôi chẳng qua là một tên mọt sách ham học, chưa bao giờ yêu một cô gái nào.Cô ấy lại gần tôi hơn và khẽ ngồi xuống chống cằm lên giường. Cô ấy trầm ngâm một lúc và thì thầm:

- Chắc là anh không để ý tới em...

Nghe những lời như vậy, tôi có cảm giác như đã từng nghe giọng nói ở đâu đó lâu rồi. Có lẽ tiếng nói ấy có ấn tượng mạnh với tôi rất lâu, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra được. Tôi nhìn kỹ cô ấy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ cô ấy từ khi cưới cô ấy đến giờ. Tôi chợt nhớ ra một khoảng khắc, mà có lẽ trong đời tôi khó mà quên được.

Noel năm đó, khi tôi là sinh viên năm cuối, có một cô gái đeo một cặp kính dày cọm với hai cái bím tóc rất dễ thương. Cô gái đó chặn đường tôi và gửi tôi một tấm thiệp noel, tôi bỡ ngỡ nhưng tôi không đón nhận, tôi gạt qua một bên:

- Thôi khỏi, cám ơn nhé!

Cô gái đó lại chặn đường tôi và nói với một vẻ nài nỉ:

- Chỉ là một tấm thiệp làm kỷ niệm thôi anh, anh nhận cho em vui được không?

Tôi vội đi và quay lại cười với cô ấy một lần rồi đi thẳng ra trường, để lại cô gái đó đứng thẫn thờ.Giờ thì tôi mới nhận ra cô gái ấy chính là vợ tôi. Nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.

- Em.. cô học sinh kính cận, và hai bím tóc.. phải ko?

Cô ấy gật đầu và tựa vào tôi:

- Lúc đó em thất vọng, nhưng em chưa bao giờ bỏ cuộc...

Tôi chợt thất thần. Rồi nhủ thầm: "Có lẽ em không biết, lúc đó cha anh vừa qua đời, kinh tế khó khăn lắm! Nên anh không dám nhận bất cứ tình cảm của ai... sau ngày hôm đó anh vẫn nhớ tới cô gái kinh cận đó, bằng chứng là tới giờ anh vẫn chưa quên được khuôn mặt đó".Thì ra tôi đã sống trong hạnh phúc nhưng tôi chưa bao giờ nhận biết được. Còn cô ấy, vợ tôi đã vượt qua được giây phút đau khổ trước kia và sống lại. Tôi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn kéo dài và lặng lẽ không nói gì. Và từ đó vách ngăn đã không còn tồn tại trong hai chúng tôi. 

TUỔI TRẺ NGẠI NGÙNG GÌ MÀ KHÔNG YÊU | SUKIU

Yêu cả bằng con tim và lý trí. Cái gì đã qua thì cứ qua, cái gì đến thì cứ đến, cái ở lại với ta đến cùng mới là cái ta cần nhất. Sau tất cả thì với mỗi người tình yêu vẫn là thứ tình cảm quan trọng không thể thiếu. Yêu bằng đam mê nhưng đừng mù quáng. Yêu đúng cách, biết nắm biết buông đúng lúc. Không người này thì còn người khác, biết bao người trong cuộc sống của ta.Có nhiều người đi qua nhưng cũng có nhiều người dừng chân một một ít, và cũng có người dừng chân bên ta cả đời.

Có những nỗi đau đã từng là mãi mãi

Có những vết thương có thể sẽ không bao giờ lành lại

Nhưng tình yêu sẽ không bao giờ chết đi khi mà trái tim đã thôi nghĩ về điều đã cũ. Khi trái tim chớm nở hoa vì một trái tim khác, khi trái tim đập rộn ràng vì một hình bóng khác. Bạn đã tiếp tục yêu, yêu một người mới, một tình yêu, một khởi đầu mới. Quá khứ là quá khứ dù vui hay buồn, dù đau khổ hay đẹp đến đâu thì vẫn là quá khứ, ta không thể chỉ ôm mãi kỷ niệm là sống cuộc đời đầy nuối tiếc được.



Người cũ hết thương thì hãy yêu một người mới, người đến sau không hẳn là giống người đến trước, không phải ai cũng giống nhau. Vì thế hãy cứ yêu đi, yêu bằng đam mê tuổi trẻ. Hãy đừng mang vết đau người trước để lại làm đau người sau. Ai cũng xứng đáng được yêu, được hạnh phúc. Người đến trước đi thì cũng đi rồi, cũng chẳng là gì trong cuộc sống của ta, và người đến sau không có trách nhiệm gánh chịu nhân quả của kẻ khác.

Chia tay thì chia tay, hà cớ gi phải quỵ, phải lụy. Nói không buồn thì không đúng, nói không đau thì không phải nhưng mà kẻ hết tình, người đổi thay có luyến lưu cũng vậy. Chung quy lại người khổ vẫn chỉ mình ta thôi.


Đau một lần hay đau nhiều lần cũng vậy không có nghĩa là không bao giờ đau nữa, nhưng có những lần như thế mới hiểu được hết sự đời, mới hiểu được tình yêu. Đi qua nước mắt átt hẳn có vết thương, những vết thương làm ta trưởng thành, làm ta mạnh mẽ hơn. Hãy yêu như chính tuổi trẻ, dù có đau cũng sẽ không còn những tiếc nuối.


Đừng yêu nửa vời nhé, đó là thứ tình cảm cũng chẳng phải tình yêu, càng không phải tình bạn và nó càng không là tình thân. Yêu bằng đam mê nhưng đừng mù quáng. Yêu đúng cách, biết nắm biết buông đúng lúc. Không người này thì còn người khác, biết bao người trong cuộc sống của ta.Có nhiều người đi qua nhưng cũng có nhiều người dừng chân một một ít, và cũng có người dừng chân bên ta cả đời.


Tuổi trẻ ngại ngùng gì mà không yêu. Yêu cả bằng con tim và lý trí. Cái gì đã qua thì cứ qua, cái gì đến thì cứ đến, cái ở lại với ta đến cùng mới là cái ta cần nhất. Sau tất cả thì với mỗi người tình yêu vẫn là thứ tỉnh cảm quan trọng không thể thiếu.

TÌNH BẠN KẾT THÚC NHƯ NÀO? HÃY ĐỌC ĐỂ HIỂU NHÉ | SUKIU

Tình bạn không có "lời chia tay" nào hết! Tình bạn kết thúc trong sự im lặng vì khoảng cách, vì đổi thay... hoặc đơn giản hơn là sự phản bội.




Thực ra bạn đã bao giờ bạn bắt gặp câu nói: "Chúng mình không làm bạn nữa nhé". Tất nhiên không! Vậy khi nào tình bạn kết thúc? Và kết thúc như thế nào? Dù không một lời diễn giải nhưng đến một lúc nào đó, ta tự hiểu đã đến hồi kết.

Là khi nhận thấy sự xuất hiện của mình hoặc của người ta là phiền phức. Vì từ lâu trong lòng đã không còn vị trí của nhau.

Là khi không còn cảm giác dễ chịu khi kể cho nhau nghe những bí mật riêng tư, không còn muốn đi cùng nhau... Vì cảm giác người ta đã thay đổi, không còn phù hợp với mình nữa.

Là khi suy nghĩ đã khác nhau quá nhiều, cho mọi sự giải quyết đều gây tranh cãi... Ban đầu là tranh cãi, cuối cũng là giận dỗi nhau. Vì cảm giác muốn nhường nhịn đã không còn nữa.

Là khi cảm giác đi chung với nhau thật lố bịch, cứ như 2 nửa tương khắc. Vì ít nhất 1 người đã thay đổi, hoặc ít nhất cách nhìn của 1 người đối với người kia đã thay đổi.

Là khi không còn muốn chia sẻ cảm xúc, những nỗi buồn vu vơ. Vì cảm thấy không còn an toàn, không còn tìm được sự đồng cảm nữa.

Là khi đi cạnh nhau mà không còn gì để nói, nhìn mọi thứ xung quanh rồi cuối cùng chạm mắt nhau, mỉm cười gượng... Vì không còn tìm được điểm chung, hoặc cảm thấy nói với nhau vài câu thật phiền.

Là khi xuất hiện cảm giác "thà ngồi một mình còn hơn là ngồi với nó". Vì cảm giác ngột ngạt cứ phải giả vờ vui...

Là khi nghĩ đến "hình như đứa này đứa kia tốt với mình hơn", là cảm giác không tin tưởng... Vì cuộc đời vốn quá nhiều sự hơn thua.

Là khi phát hiện ra sự toan tính, lợi dụng lẫn nhau. Vì tình bạn phải là một cái gì đó trọn vẹn, trong suốt.

Là khi tình yêu xuất hiện... Vì chẳng còn thời gian cho bạn bè nữa.

Là khi có rất nhiều là khi... Vì muôn vàn lí do...




Bạn có nhiều loại...

Có những người bạn chỉ để đi cùng. Chỉ là cùng chí hướng, nhưng không có sự tương đồng nơi tâm hồn.

Có những người bạn chỉ để chơi cùng. Cùng nhau đi qua những cuộc chơi, những hoạt động thật vui vẻ, chưa chắc đã thật sự đáng tin.

Có những người bạn để tâm sự. Nhưng có khi không sát cánh bên nhau, không cùng mục đích sống, mà chỉ làm điểm tựa. Đó là khi tìm được sự đồng cảm hoặc đơn giản là thích nghe những lời khuyên của nhau.

Có những người bạn để nhờ cậy hay giúp đỡ, về cơ bản mình thừa còn người ta thiếu, hoặc mình có thứ mà người ta cần.

Có những người bạn chưa bao giờ gặp mặt, là ở trong thế giới ảo nhưng có niềm tin thật.

Khi ta không biết về nhau lại thật dễ trải lòng.

Có những người bạn đã rời xa ta về đia lí, có chắc còn giữ được sự cảm thông? Có thể có hoặc không!

Có những người bạn đã trở thành bạn cũ, đơn giản vì chúng ta không còn là bạn.

Có những người bạn cùng hoàn cảnh, hoặc đơn giản là gần nhau thì làm bạn. Xa rồi ắt sẽ thành người dưng.

Có những người bạn chỉ là gặp mặt chào hỏi mấy câu xã giao gọi là.

Có nhiều nhất MỘT người bạn để luôn bên mình... Vì tình bạn thật sự hầu như chỉ tồn tại giữa 2 người thôi. Khi có người thứ 3 xen vào, ít ai còn giữ được vẹn nguyên sự tin tưởng.




Mất đi tình bạn có đáng tiếc không? Tiếc thì cũng vẫn không thể cứu vãn. Có nhiều thứ nhất định phải tuân theo quy luật thời gian. Dù tình bạn có là sự chân chính, cũng khó vượt qua sự ích kỉ của cuộc sống nhiều bon chen!

Nếu như tình yêu mù quáng, tình bạn thường rất lí trí. Trong thực tế, không ai có thể lại làm bạn với kẻ đã phản bội mình, còn tình yêu đôi khi ta vẫn cố thứ tha.

Không ai có thể làm bạn với người không ưa mình, nhưng đôi khi ta vẫn yêu một người thờ ơ với mình đó thôi.

Không ai có thể tâm sự với người bạn không hợp mình, nhưng vẫn thấy nhiều người tương khắc yêu nhau...

Cũng có khi ta không thể yêu một người dù người ấy có tốt đến đâu, nhưng lại hoàn toàn làm bạn được với người bạn đủ tốt với mình.

Cũng có khi ta hận tình yêu tay ba, nhưng tình bạn giữa ba người vẫn được người ta chấp nhận đó thôi.

Cũng có khi ta vì yêu mà sinh hận, mà bất chấp. Nhưng không hề vì một người bạn mà như thế, ta hiểu rõ điều đó không đáng.

Cũng có khi ta yêu rồi hận mà lòng không thể quên, nhưng ta dễ dàng phớt lờ một người bạn không tốt.

Vì bản chất liên kết giữa hai người bạn rất mong manh, xưa nay bạn yêu một người có thể rất nhanh. Nhưng để tin tưởng và làm bạn thật sự của ai đó thì khá lâu đấy. Chỉ có thời gian mới chứng minh được lòng tin của ta cho đi là đúng hay sai!

Tình bạn vốn khắt khe và khó tính hơn tình yêu... Tình bạn được ràng buộc rất lớn cùng thời gian, nhưng tình yêu thì không!

Sự thờ ơ, im lặng một thời gian khiến tình bạn kết thúc. Nhất là khi bạn không may gặp một người ban không tốt, nó sẽ ám ảnh bạn rằng cuộc đời này thật không ai đáng tin!

Còn tại sao chúng ta mãi luôn không hài lòng về bạn của mình, có khi ta vô tâm với nhau nữa... Vì ai cũng muốn giữ cho riêng mình một khoảng lặng... Nhưng hãy nhớ đừng quá lâu bạn nhé !


Theo: Jackkiu

NHỮNG CÂU NÓI HAY

Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống chân thực. Bất kể người khác nhìn mình bằng con mắt nào đi chăng nữa, dù cả thế giới phủ định, tôi vẫn có bản thân tin tưởng mình.

JACK KIU

01647527919

Giả sử có hàng nghìn người đi qua bên mình em, thì em vẫn nhận ra tiếng chân anh, bởi vì bước chân của 999 người đều dẫm lên mặt đường, riêng chỉ mỗi bước chân anh là đi vào trái tim em.

JACK KIU

01647527919

Ở đâu đó có người đang mơ về nụ cười của bạn, ở đâu đó có người cảm thấy sự có mặt của bạn là đáng giá, vì vậy khi bạn đang cô đơn, buồn rầu và ủ rũ, hãy nhớ rằng có ai đó, ở đâu đó đang nghĩ về bạn.

JACK KIU

01647527919

JACK KIU
+1-647-527-919
ĐẠI LA, VIỆT NAM

GỬI TIN NHẮN CHO TÔI

Được tạo bởi Blogger.

Advertising